CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Sự Cám Dỗ Cuối Cùng


Phan_20

Trong một khoảnh khắc, trong lòng Giản Nhu dội lên nỗi căm hận mãnh liệt, còn hơn cả lúc tận mắt chứng kiến cảnh bố qua đời, em gái toàn thân đầy máu.

May mà cô là diễn viên có diễn xuất không tồi. Vì vậy cô vẫn có thể bật cười ha ha. “Tôi muốn lấy anh ta ư? Trịnh phu nhân, bà đừng làm bộ làm tịch trước mặt tôi nữa. Bà có biết con trai bà và tôi đến với nhau từ lúc nào không?”

Người phụ nữ đối diện lặng thinh như muốn né tránh đề tài này. Giản Nhu nói tiếp: “Xem ra tôi cần phải nhắc bà một chút mới được.”

Cô đi đến trước giá sách, rút một tấm ảnh kẹp trong quyển sách, đưa cho Lữ Nhã Phi. Bà lập tức biến sắc mặt, vò tấm ảnh trong tay.

“Trịnh phu nhân! Bà tưởng không ai biết chuyện bà làm hay sao?” Thấy đối phương không dám thừa nhận, Giản Nhu nói thẳng: “Bố tôi đã chụp được hình ảnh không nên chụp, biết được bí mật không nên biết. Vì vậy bà và nhân tình của bà mới giết ông ấy để diệt khẩu.”

“Cái chết của bố cô là sự cố ngoài ý muốn.” Biết mình lỡ lời, Lữ Nhã Phi lập tức đổi giọng: “Cái chết của ông ấy không liên quan đến tôi, càng chẳng dính dáng gì đến con trai tôi.”

“Vụ tai nạn của mẹ và em gái tôi thì sao? Cũng là sự cố ngoài ý muốn ư?” Thấy gương mặt tái nhợt của đối phương, Giản Nhu không thể kiềm chế. Cô túm cánh tay bà ta, gầm lên: “Em gái tôi có liên quan đến chuyện này hay sao? Nó mới mười ba tuổi, chẳng biết gì cả. Tại sao các người không tha cho nó?”

Lữ Nhã Phi liền im lặng.

“Tôi sẽ không để bố tôi chết một cách vô ích, không để em gái tôi gãy chân vô ích. Cho dù không kiện nổi các người, tôi cũng sẽ không để các người sống tử tế!” Giản Nhu cất cao giọng.

“Cô cho rằng mình có thể làm được hay sao?”

Nhận ra sự uy hiếp của đối phương, Giản Nhu liền buông tay, nhếch miệng cười. “Bây giờ bà cũng muốn giết tôi để diệt khẩu, đúng không? Đừng nói là tôi chưa nhắc nhở. Cậu con trai bảo bối của bà yêu tôi như vậy, nếu tôi chết, chắc chắn anh ấy sẽ không để tôi chết không rõ nguyên do, chắc chắn anh ấy sẽ điều tra ra sự thật. Tới lúc đó bà thử nói xem, liệu anh ấy có tha thứ cho bà hay không?”

Dù Lữ Nhã Phi cố gắng che giấu nhưng Giản Nhu vẫn nhìn thấy tia hoang mang, sợ hãi trong mắt bà ta.

Có lẽ dây chính là do số phận sắp đặt, để cô gặp Trịnh Vĩ, nắm được nhược điểm duy nhất của Lữ Nhã Phi. Nếu không, e rằng cô cũng như mẹ, mang theo mối thù sống trong im lặng.

Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng Lữ Nhã Phi không né tránh mà nói thẳng: “Được thôi. Nếu cô cho rằng tôi hại cô nhà tan cửa nát thì cô muốn trả thù tôi thế nào cũng được… Tôi chỉ mong cô hãy tha cho con trai tôi.”

“Bà muốn tôi tha cho Trịnh vĩ, cũng được thôi. Nhưng trước hết bà và Lâm Cận hãy đi tự thú, thừa nhận hai người có quan hệ mờ ám, đã hại chết bố tôi, khiến em gái tôi bị thương. Nếu không, tôi sẽ gửi đống ảnh này cho chồng và con trai bà rồi công khai trên mạng. Xem chồng bà có bỏ qua cho bà và Lâm Cận, con trai bà có tha thứ cho bà không.”

Nhắc đến Lâm Cận, Giản Nhu lại nhìn thấy tâm tình phức tạp trong mắt Lữ Nhã Phi, giống như căm hận nhưng cũng như chứa đựng tình cảm sâu sắc. Trầm tư hồi lâu, bà ta cất giọng bình tĩnh: “Nếu tôi bằng lòng đền cô một mạng, cô có thể đừng truy cứu, đừng làm liên lụy và gây tổn thương cho người khác hay không?”

Giản Nhu cảm thấy bất ngờ khi nghe đối phương đưa ra sự lựa chọn này. Nhưng ngẫm nghĩ kĩ, đúng là Lữ Nhã Phi chẳng có sự lựa chọn nào khác. Đối với bà ta, cái chết có lẽ nhẹ nhàng hơn việc mối quan hệ với Lâm Cận bị vạch trần, thân bại danh liệt rồi cuối cùng phải vào tù.

Giản Nhu định trả lời “được thôi” nhưng không thốt ra miệng bởi cô chợt phát hiện người yếu đuối như Lữ Nhã Phi không thể làm ra chuyện tàn nhẫn như giết người, chắc chắn Lâm Cận có liên quan. Cuối cùng cô lên tiếng: “Tôi không muốn mạng sống của bà, tôi chỉ muốn biết sự thật.”

Nhiều năm sau, mỗi khi nhớ đến câu nói này, Giản Nhu đều cảm thấy mình thật nực cười. Lúc bấy giờ cô còn quá trẻ, ở độ tuổi ngây thơ nên cho rằng sự thật là quan trọng nhất, chỉ pháp luật mới có thể trả lại sự công bằng cho cô. Cho tới một hôm, khi sự thật bị cô vạch trần, bí mật mà Lữ Nhã Phi không tiếc mạng sống để che giấu được lôi ra ngoài ánh sáng, cô mới thật sự hiểu rõ một điều, con người sống trên đời, hai chữ “hồ đồ” cũng quan trọng biết bao.

Nhưng khi ấy cô vẫn chưa hiểu đạo lý này. Lữ Nhã Phi cũng không nói thêm điều gì, chỉ bảo cô hãy thận trọng suy nghĩ rồi ra về.

***

Khoảng thời gian sau đó, Giản Nhu luôn suy nghĩ một cách thận trọng, trong khi quan hệ giữa Trịnh Vĩ và người thân đổ vỡ, anh bị bố đuổi khỏi nhà.

Anh đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà cô, vẻ mặt nhẹ nhõm và vui vẻ. “Cuối cùng anh cũng được tự do rồi. Anh không cần phải đối diện với bộ mặt hằm hằm của ông già nữa. Đợi anh tốt nghiệp rồi chúng ta kết hôn.”

Giản Nhu vô cùng kinh ngạc. “Anh đoạn tuyệt quan hệ với bố mẹ thật sao? Họ là bố mẹ anh, nuôi anh lớn khôn…”

“Anh biết. Vì lẽ đó mà ông bà già chỉ nói thế chứ không thật sự cắt đứt quan hệ với anh.”

“Nếu thật thì sao?”

Anh không thể trả lời câu hỏi của cô.

Giản Nhu biết tình yêu dù khắc cốt ghi tâm đến mấy cũng không thắng nổi tình thân. Vì thế thà rằng chia tay còn hơn tiếp tục dây dưa trong đau khổ. Nhưng cô làm sao có thể tiết lộ sự thật với Trịnh Vĩ, bởi vì mối thù của đời trước mà cô và anh không thể đến với nhau. Với tính cách của anh, phải mất bao lâu anh mới có thể từ bỏ cuộc tình này? Có lẽ cả đời anh sẽ vĩnh viễn không quên.

Vậy thì thà cô khiến anh nghĩ cô là người không đáng để anh yêu. Chắc sẽ rất đau đớn nhưng chỉ là tạm thời và ngắn ngủi. Anh sẽ nhanh chóng quên cô, sẽ bắt đầu mối quan hệ mới, sẽ quên cô một cách triệt để.

Thời điểm này, Trịnh Vĩ chuẩn bị tốt nghiệp nên dành nhiều thời gian cho việc học. Anh nói với cô trong điện thoại: “Dù sao chúng ta cũng sắp kết hôn, ngày tháng còn dài.”

Cô mỉm cười, không nói với anh, ngày tháng của hai người đã đến lúc kết thúc. Sau khi cúp máy, không thể đè nén ước muốn gặp anh, Giản Nhu một mình đến thành phố S. Cô đứng bên ngoài bức tường cao của Đại học G, ngước nhìn những ô cửa sổ sáng đèn trong khuôn viên trường học, nghe tiếng cười nói rộn ràng vọng ra ngoài. Cô biết sau một trong những ô cửa đó thế nào cũng có anh, một trong những tiếng cười nói kia thế nào cũng là của anh.

Cho tới khi tòa nhà ký túc trong trường tắt hết đèn, chỉ còn lại bầu không khí tĩnh mịch. Giản Nhu mới lê đôi chân cứng đờ tới khách sạn diễn ra lần đầu tiên của hai người. Vẫn là căn phòng đó, trên máy tính cũng mở bộ phim Titanic. Trong tiếng nhạc dồn dập, sự chết chóc đã chia lìa người thân, bạn bè và người yêu. Nhân vật nữ chính sống rất thọ, trải qua nhiều biến cố trong cuộc đời nhưng trái tim bà đã vĩnh viễn bị chôn vùi cùng người yêu dưới lòng Đại Tây Dương giá lạnh.

Giản Nhu khóc nức nở. Dùng hết giấy ăn, cô lại ôm khăn tắm tiếp tục khóc. Thì ra nỗi bi thương thật sự không phải cái chết mà là dù chẳng còn trái tim, bản thân vẫn phải tiếp tục sống.

Ngày hôm sau, cô không rời khỏi thành phố S mà thuê một căn hộ nhỏ đối diện với trường Đại học G. Mỗi ngày, cô đều thức dậy vào lúc sáu giờ, xem sinh viên tập thể dục buổi sáng, buổi chiều xem họ tập luyện, buổi tối nghe họ hát khúc quân ca. Cô bỗng cảm thấy rất hối hận. Cô nên tới thành phố S sớm hơn. Như vậy cô có thể nhìn thấy anh hằng ngày, không cần trông chờ đến cuối tuần.

Vào mùa tốt nghiệp, ngọn gió lồng lộng cũng không thể thổi bay nỗi sầu cảm sắp phải chia xa. Ngày nào cô cũng bắt gặp cảnh tượng sinh viên uống rượu say, đứng bên cửa sổ hát nghêu ngao: “Em từng nói với tôi, tương phùng là khúc nhạc, tôi và em đồng hành…”

Sau đó rất nhiều tiếng hát từ ô cửa sổ vọng ra ngoài: “Em từng nói với tôi, tương phùng là khúc nhạc, biệt ly là con đường của ngày mai, nhớ nhung là ngọn lửa của sinh mệnh, trái tim là dây đàn vĩnh hằng…”

Giản Nhu đứng bên cửa sổ, nghe khúc ca ly biệt, nước mắt lăn dài xuống gò má. Đến khi trường học tắt đèn, không còn bất cứ âm thanh nào, cô ngồi trước gương, tập lời thoại đã viết sẵn trên giấy. Còn chưa cất tiếng, nước mắt đã làm nhòe tầm nhìn của cô.

“Chúng ta chia tay đi!”

“Bởi vì tôi không yêu anh, chưa từng yêu anh.”

“Anh cho rằng tôi sẽ yêu một người đàn ông không mua nổi chiếc nhẫn tử tế hay sao? Anh nghĩ tôi muốn rời khỏi làng giải trí, trông chờ anh nuôi tôi cả đời sao? Hay anh thật sự cho rằng tôi không biết bố mẹ anh là ai? Anh nghĩ tôi từ bỏ Nhạc Khải Phi, từ bỏ cơ hội tiến thân là bởi vì tôi yêu anh? Anh nhầm rồi, tôi làm tất cả những chuyện này chỉ vì mục đích trả thù.”

“Tôi đã sớm biết mẹ anh là Lữ Nhã Phi. Nhưng anh không biết tôi rơi vào tình cảnh tan cửa nát nhà là do mẹ anh. Tôi muốn tìm cơ hội trả thù từ lâu. Cho tới khi anh xuất hiện dưới khu chung cư nhà tôi, tôi biết cơ hội đã tới…”

Cô không thể nói những câu tiếp theo vì ruột gan quặn thắt, trái tim đau đớn như sắp ngừng đập. Cô ngồi bất động hồi lâu, cho tới khi nỗi đau dịu bớt, cô mới tiếp tục lẩm nhẩm: “Tất cả những việc tôi làm vì anh đều không phải thật lòng.”

Ngày lại ngày, Giản Nhu không nhớ mình luyện tập bao nhiêu lần, chỉ biết cho tới hôm thốt ra những lời này, cô không rơi nước mắt, không bi thương, thậm chí còn nở nụ cười lạnh lùng.

Hôm đó, thời tiết ở Bắc Kinh rất đẹp, trời xanh, mây trắng, nắng vàng rực rỡ. Giản Nhu lên mạng xem tin tức giải trí của ngày hôm nay, quả nhiên nhìn thấy tiêu đề nổi bật: “Thái tử của công ty truyền thông Thế kỷ rơi vào lưới tình, ngôi sao nữ danh lợi vẹn cả đôi đường - Có hình ảnh tức là sự thật.”

Giản Nhu mở ra xem, bên trong là loạt ảnh chụp từ mấy hôm trước. Ở tấm thứ nhất, cô và Nhạc Khải Phi ngồi đối diện nhau. Anh ta giơ tay trái về phía cô, còn cô đang đeo đồng hồ cho anh ta. Chiếc đồng hồ này là cô mua tặng đối phương. Tay phải Nhạc Khải Phi nắm lấy tay cô. Cô không né tránh, ngẩng đầu mỉm cười với anh ta. Nhạc Khải Phi cười rất tươi, ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu cháy cô.

Trong tấm ảnh thứ hai, Giản Nhu chạm ly với Nhạc Khải Phi. Hai người nhìn nhau, ánh mắt thâm tình. Ở tấm ảnh thứ ba, Nhạc Khải Phi dường như đang kể chuyện cười thú vị, cô ôm miệng, cười đến chảy nước mắt…

Có thể thấy những tấm ảnh này do nhà nhiếp ảnh chuyên nghiệp chụp. Trong nhà hàng đồ Tây lung linh, ống kính đã thu lại toàn bộ cảnh cô và Nhạc Khải Phi cười nói vui vẻ với hình ảnh sắc nét, lung linh.

Xem xong, Giản Nhu không có tâm trạng đọc lời bình kèm theo, liền tắt trang web. Khi kim đồng hồ chỉ mười một giờ rưỡi, cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, chăm chú quan sát bên dưới. Quả nhiên người mà cô muốn gặp nhất xuất hiện vào lúc mười hai giờ. Khi nhìn thấy bóng dáng anh từ phía xa, máu nóng trong người cô sôi sục, trái tim cũng như bị đốt cháy.

Trịnh Vĩ bước đi rất nhanh, loáng một cái đã vào tòa nhà. Giản Nhu liền chạy tới trước gương, vỗ vỗ gương mặt trắng bệch cho có chút sắc hồng.

Khi tiếng chuông cửa vang lên dồn dập, Giản Nhu lập tức mở cửa. Người mà cô đang mong ngóng gần trong gang tấc, giơ tay là có thể chạm vào. Nỗi nhớ nhung bị đè nén nhiều ngày bùng phát, khiến cô suýt nữa nhào vào lòng anh. Trong một khoảnh khắc, Giản Nhu đột nhiên nhớ tới nhiều chuyện trước kia. Cô vẫn muốn cùng anh ngồi tàu lượn cao tốc, cùng anh ăn kem ở công viên giải trí, cùng anh xem Titanic, cùng anh ăn tối dưới ánh nến lung linh.

Thật ra làm tất cả những chuyện này không cần nhiều thời gian, chỉ một ngày là đủ. Trái tim cô bất giác thoát khỏi sự kiểm soát của lý trí. Cô bắt đầu tưởng tượng, nếu Trịnh Vĩ vẫn chưa biết đến tin đồn giữa cô và Nhạc Khải Phi, cô sẽ không cần tuyên bố chia tay. Cô sẽ đợi thêm một ngày để ký ức của cô có thêm một chút kỷ niệm ngọt ngào.

Không đợi Giản Nhu có phản ứng, Trịnh Vĩ đã kéo cô đi ra cửa.

“Anh đưa em đi đâu thế?”

“Anh lấy được hộ khẩu rồi. Chúng ta đi đăng ký kết hôn!” Giọng anh sốt ruột và kiên định, không cho cô cơ hội từ chối.

Kết hôn ư? Máu nóng trong người như đông lại, trái tim như ngừng đập. Nếu thời gian vĩnh viễn dừng lại ở giây phút này thì có phải tốt biết bao. Giản Nhu đang thất thần thì Trịnh Vĩ đã kéo cô đi tới cửa nhà. Cô biết chỉ một giây lát nữa thôi, cô sẽ không còn cơ hội làm theo kế hoạch.

“Chúng ta chia tay đi!” Giản Nhu gắng sức giằng khỏi tay anh. Sau đó cô thốt ra một loạt câu thoại đã từng luyện tập trước gương vô số lần: “Tôi muốn tìm cơ hội trả thù từ lâu… Tất cả những việc tôi làm vì anh đều không phải thật lòng…”

Cô từng tưởng tượng ra phản ứng của Trịnh Vĩ khi nghe những lời này. Chắc anh sẽ phẫn nộ, sẽ kinh ngạc, hoặc lắc vai cô, gầm lên như nhân vật nam chính trong các bộ phim của Quỳnh Dao: “Tại sao em lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao?”

Thực tế, anh chỉ nở nụ cười bất cần. “Trả thù ư? Em tưởng anh sẽ tin sao?” Anh nhẹ nhàng ôm bờ vai run run của cô. “Là bố anh ép em nói vậy phải không? Ông dã dùng cách gì để uy hiếp em thế? Có anh ở đây, em đừng sợ!”

“Tôi sẽ cho anh xem thứ này.” Giản Nhu đi vào phòng ngủ, dúi tập ảnh đã chuẩn bị sẵn vào tay Trịnh Vĩ. “Chắc anh quen người phụ nữ trong ảnh nên tôi khỏi cần giới thiệu. Người đàn ông trong ảnh tên là Lâm Cận. Nếu tôi nhớ không nhầm, ông ta chính là đối tượng đã bỏ rơi mẹ anh, cùng người phụ nữ khác đi Đức năm xưa.”

Trịnh Vĩ kinh ngạc xem xét kĩ lưỡng. Sau đó vẻ mặt của anh cho thấy anh không thể tiếp tục bình tĩnh. “Sao em lại có những tấm ảnh này?”

“Những tấm ảnh này do bố tôi chụp trước khi qua đời. Chắc chắn ông biết mình sẽ gặp bất trắc nên giấu chúng sâu trong tủ, hy vọng có một ngày sự thật sẽ được đưa ra ngoài ánh sáng.”

“Bố em ư?”

“Đúng thế. Anh quên rồi sao? Tôi từng nói với anh, ông là một phóng viên. Chẳng phải anh từng hỏi tôi, những năm qua tôi sống thế nào? Bây giờ tôi sẽ kể với anh câu chuyện của tôi. Anh có muốn nghe không?”

Trịnh Vĩ im lặng, siết chặt những tấm ảnh. Giản Nhu tiếp tục: “Anh còn nhớ hôm anh hẹn tôi đi xem phim không? Hôm đó, bố tôi rơi từ trên tầng cao xuống ngay trước mặt tôi. Tôi ôm ông mà không thể nào tin nổi ông đã qua đời cho đến khi xe cấp cứu tới nơi, bác sĩ khuyên tôi hãy nén đau thương. Cảnh sát nhanh chóng tìm hiểu nguyên nhân. Họ nói với mẹ tôi, đó là sự cố ngoài ý muốn. Có hai tên trộm đột nhập nhà tôi. Trong lúc vật lộn với chúng, bố tôi đã bị chúng vô ý đẩy xuống. Hai tên trộm đã bị bắt nên cảnh sát kết thúc vụ án. Nhưng mẹ tôi không tin bố tôi gặp tai nạn bởi ngoài một số đồ, chúng còn lấy cả máy ảnh và máy tính xách tay của bố tôi. Ngoài ra, vật bất ly thân của bố là chiếc bút ghi âm cũng không cánh mà bay. Anh không cảm thấy lạ sao? Hai tên trộm lấy cắp những thứ này làm gì chứ?”

“Sau đó thì sao?” Trịnh Vĩ không trả lời câu hỏi của cô mà tập trung tinh thần đợi cô kể tiếp.

“Sau đó tôi phải nằm viện điều trị. Mẹ tôi cố gắng tìm hiểu cái chết của bố tôi. Một hôm, mẹ nói với tôi, bà đã điều tra ra ai đã hại chết ông. Không ngờ buổi tối hôm sau, mẹ tôi và Giản Tiệp bị xe đâm khi đang ở trên đường. Sau khi gây ra tai nạn, chiếc xe kia phóng đi mất. Em gái tôi bị gãy chân phải, mẹ cũng không nhắc đến nguyên nhân cái chết của bố tôi nữa. Nhưng tôi biết tai nạn của ông không phải là ngẫu nhiên mà có người sợ ông tiết lộ những điều không nên nói nên mới hại chết ông. Người đó chính là…”

Trịnh Vĩ ngắt lời cô: “Mẹ anh không bao giờ làm chuyện đó! Bà tuyệt đối không giết người!”

“Anh không tin sao? Được rồi, tôi sẽ cho anh nghe cái này.” Giản Nhu cười cười, cầm di động, bật đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa cô và Lữ Nhã Phi.

“Tôi sẽ không để bố tôi chết một cách vô ích, không để em gái tôi gãy chân vô ích. Cho dù không kiện nổi các người, tôi cũng sẽ không để các người sống tử tế!” Giản Nhu cất cao giọng.

“Cô cho rằng mình có thể làm được hay sao?”

“Bây giờ bà cũng muốn giết tôi để diệt khẩu, đúng không? Đừng nói là tôi chưa nhắc nhở bà. Cậu con trai bảo bối của bà yêu tôi như vậy, nếu tôi chết, chắc chắn anh ấy sẽ không để tôi chết không rõ nguyên do, chắc chắn anh ấy sẽ điều tra ra sự thật. Tới lúc đó bà thử nói xem, liệu anh ấy có tha thứ cho bà hay không?”

“Được thôi. Nếu cô cho rằng tôi hại cô nhà tan cửa nát thì cô muốn trả thù tôi thế nào cũng được… Tôi chỉ mong cô hãy tha cho con trai tôi.”

“Bà muốn tôi tha cho Trịnh Vĩ, cũng được thôi, nhưng trước hết bà và Lâm Cận hãy đi tự thú, thừa nhận hai người có quan hệ mờ ám, đã hại chết bố tôi, khiến em gái tôi bị thương. Nếu không, tôi sẽ gửi đống ảnh này cho chồng và con trai bà rồi công khai trên mạng. Xem chồng bà có bỏ qua cho bà và Lâm Cận, con trai bà có tha thứ cho bà không.”

“Nếu tôi bằng lòng đền cô một mạng, cô có thể đừng truy cứu, đừng làm liên lụy và gây tổn thương cho người khác hay không?”

“Tôi không cần mạng sống của bà, tôi chỉ muốn biết sự thật.”

Đoạn ghi âm kết thúc, Trịnh Vĩ cuộn hai bàn tay chặt đến mức nổi rõ các khớp. Giản Nhu tiến lại gần, ngẩng đầu nhìn anh. “Thật ra tôi hy vọng anh không tin những điều này. Như thế anh sẽ tự mình đi điều tra, điều tra ra mối quan hệ giữa mẹ anh và Lâm Cận, điều tra ra nguyên nhân cái chết của bố tôi. Đây mới là mục đích thật sự của tôi khi tiếp cận anh.”

“Anh sẽ điều tra, nhưng anh muốn hỏi em một câu.” Cuối cùng anh cũng lên tiếng.

“Anh hỏi đi.”

“Anh không bận tâm đến vấn đề tại sao em lại tiếp cận anh. Anh cũng không bận tâm chuyện em lừa gạt anh. Anh chỉ hỏi em một điều, em từng nhiều lần nói câu “Em yêu anh”, có lần nào xuất phát từ trái tim hay không?”

Giản Nhu đi đến bên cửa sổ, phóng tầm mắt ra xa, cố gắng cất giọng lạnh lùng: “Không lần nào cả.”

“Cám ơn em.”

Trịnh Vĩ không một chút do dự, lập tức quay người rời đi. Vì vậy anh không nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của cô, không nhìn thấy máu nhỏ xuống cây xương rồng, đỏ đến nhức mắt. Anh chỉ nhìn thấy mặt đất được chiếu ánh nắng chói chang, khí nóng khiến con người nhức đầu. Anh không thể phân biệt cảnh vật trước mắt, thứ gì là chân thực, thứ gì chỉ là ảo giác.

Trịnh Vĩ cứ đi thẳng, cho tới lúc không còn đường đi anh mới rút di động, vô thức bấm một dãy số. Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói vui vẻ của Diệp Chính Thần ở đầu bên kia truyền tới: “Em chuẩn bị vào phòng mổ bây giờ. Nếu anh muốn phát biểu cảm tưởng về việc đã có vợ thì nói ngắn thôi.”

“Cô ấy bảo cô ấy không muốn kết hôn với anh, cô ấy chưa từng nghĩ tới chuyện đó.”

“Anh đang ở đâu thế?”

“Anh không biết.”

“Cứ đợi ở đó, em sẽ đến ngay.”

Diệp Chính Thần tìm thấy Trịnh Vĩ trong một con ngõ. Lúc anh ta tới nơi, Trịnh Vĩ đang đứng thất thần trước bức tường loang lổ của một ngôi nhà xập xệ. Mặc dù bóng lưng cô độc nhưng từ người anh vẫn tỏa ra khí thế bức người, khiến anh càng có sức hấp dẫn khó tả.

Trên đời này lại có cô gái không muốn lấy một người đàn ông như Trịnh Vĩ, đây là điều không thể tưởng tượng nổi. Diệp Chính Thần trầm tư hồi lâu, khả năng duy nhất mà anh ta có thể nghĩ tới là: Giản Nhu cũng là con trai như anh ta.

Nghe thấy tiếng động, Trịnh Vĩ liền quay đầu. Nhìn thấy xe của Diệp Chính Thần dừng ở bên cạnh, anh không nhúc nhích cũng chẳng lên tiếng.

“Phụ nữ thỉnh thoảng làm bộ làm tịch để chứng tỏ sự quan trọng của mình, chẳng có gì là ghê gớm.” Diệp Chính Thần vừa hạ cửa kính xe vừa nói với anh. Trịnh Vĩ lắc đầu, mở cửa, ngồi vào xe.

“Nhìn mặt anh bây giờ em có thể đọc được bốn từ “đau thương đến chết”.”

Trịnh Vĩ không buồn nhìn anh ta. “Đi thôi! Chúng ta tìm chỗ nào đó uống một ly.”

Trịnh Vĩ nói uống một ly. Kết quả, anh nốc hết ly này đến ly khác. Anh không ăn cũng chẳng trò chuyện, như thể trong mắt chỉ có rượu mà thôi.

Cuối cùng Diệp Chính Thần cũng phát hiện ra vấn đề nghiêm trọng. Bọn họ lớn lên cùng nhau, từng trải qua không ít chuyện nhưng Trịnh Vĩ chưa bao giờ trầm mặc như vậy. Ngay cả việc cắt đứt quan hệ với bố mẹ, anh cũng không đổi sắc mặt, thản nhiên nói cười. Thế mà thời khắc này, anh dường như chẳng có tâm trạng nói chuyện, dù chỉ một lời.

Mấy năm sau, khi đã yêu và bị tổn thương, Diệp Chính Thần mới hiểu một điều. Nhiều lúc thứ có thể hủy hoại một người đàn ông không phải là đạn pháo hay cường quyền và bạo lực mà chỉ là một câu nói, một giọt nước mắt của phụ nữ.

Diệp Chính Thần vốn không bao giờ tò mò chuyện của người khác nhưng lần này anh ta không kìm nổi, lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”

Trịnh Vĩ vẫn im lặng, tiếp tục uống rượu. Diệp Chính Thần sốt ruột, giằng lấy chai rượu. “Anh nói gì đi chứ! Có phải anh đã bị tên công tử nhà giàu lăng nhăng đó hớt tay trên rồi không? Em đã nói với anh từ lâu rồi, làng giải trí lấy đâu ra sạch sẽ, anh cứ không tin…”

Không còn rượu để uống, cuối cùng Trịnh Vĩ cũng lên tiếng: “Bất kể vì nguyên nhân gì, cô ấy cũng hạ quyết tâm “đá” anh rồi.”

“Anh cam tâm tình nguyện để con bé đó “đá” hay sao?” Đây không phải là tác phong của Trịnh Vĩ.

Trịnh Vĩ vừa định nói thì di động bất chợt đổ chuông. Anh liền bắt máy, nghe người ở đầu máy bên kia nói: “Tôi đã điều tra giúp cậu rồi. Dựa theo mô tả của cậu, Lâm Cận mà cậu nhắc tới chắc là CEO của công ty đầu tư SE ở khu vực Trung Quốc. Ông ta năm nay bốn mươi tám tuổi, đã ly dị, không có con cái, hiện sống ở Thái Hòa… Ồ, thì ra cùng một khu với cậu, cách nhà cậu không xa.”

“Anh có phương thức liên hệ không?”

“Có. Lát nữa tôi sẽ nhắn tin cho cậu. Còn ảnh chụp gần đây của ông ta, tôi cũng đã gửi cho cậu, cậu kiểm tra đi nhé!”

“Được!” Sau khi cúp máy, Trịnh Vĩ nhận được một tấm ảnh qua tin nhắn. Đó chính là người đàn ông trong tập ảnh của Giản Nhu nhưng trông rõ hơn. Ông ta ngồi ở ghế ông chủ với dáng vẻ nho nhã tự tin. Gương mặt ông ta quen quen, hình như anh đã gặp ở đâu đó nhưng không nhớ ra.

Đầu óc quay cuồng, anh chống tay vào thành sofa đứng lên. “Đi thôi!”

“Anh định đi đâu bây giờ?”

“Anh muốn về nhà.”

Diệp Chính Thần lập tức đi thanh toán rồi đuổi theo anh. “Nhà nào cơ?”

“Anh đột nhiên muốn về thăm ông già.”

“Thế thì em đưa anh đến bệnh viện. Lúc anh tuyên bố cắt đứt quan hệ, bác ấy đã bị đột quỵ và phải nhập viện.”

Trịnh Vĩ lập tức dừng bước. “Nhập viện ư? Sao chẳng ai nói gì với anh cả?”

“Đây là quân lệnh của ông già nhà anh. Có chết bác ấy cũng không cho thông báo để anh đến túc trực bên linh cữu.”

Trịnh Vĩ hết nói nổi.

Trên đường đến bệnh viện, Diệp Chính Thần liếc nhìn Trịnh Vĩ, trong đầu chợt nhớ tới câu mình hỏi mấy ngày trước: “Rốt cuộc con bé đó cho anh uống loại thuốc mê gì mà anh cứ nằng nặc đòi cưới cô ta thế?”

Lúc bấy giờ Trịnh Vĩ đáp: “Một người đàn ông ngay cả cô gái mình thích cũng không thể cưới, vậy anh ta còn làm đàn ông làm gì?”

Diệp Chính Thần tự nhiên rất muốn hỏi: “Bây giờ anh cảm thấy mình có phải đàn ông hay không?” Tuy nhiên tâm trạng của đối phương rất tệ, anh ta quyết định không đổ thêm dầu vào lửa.

***

Kể từ lúc chia tay, Giản Nhu không còn gặp lại Trịnh Vĩ. Cô cố gắng để bận rộn, bận tạo tin đồn tình cảm với Nhạc Khải Phi, bận làm dịu mối quan hệ với Uy Gia, cũng bận tham gia vở kịch nói của trường. Cô tưởng mình sẽ không có thời gian nhớ nhung nhưng cô đã nhầm, giống như cô sai lầm khi cho rằng, thời khắc đau khổ nhất của việc thất tình là khi thốt ra từ “chia tay”, chỉ cần vượt qua là được. Thực tế không phải vậy. Trái tim cô như bị đâm từng nhát dao, nỗi đau kéo dài và âm ỉ. Ngoài ra, nỗi nhớ nhung cũng giày vò Giản Nhu. Mỗi lần chiếc di động đập vào mắt, cô liền vô thức kiểm tra màn hình. Nhớ đến cái tên sẽ không bao giờ hiển thị trên đó, trái tim cô nhói đau. Cô không thể kiềm chế, lại mở tin nhắn cũ của anh ra đọc, nước mắt giàn giụa.

Một mình Giản Nhu quay về căn phòng từng thuộc về hai người. Cây xương rồng trên bệ cửa sổ đầy bụi. Quần áo của anh vẫn treo trong tủ, cốc uống trà của anh vẫn đặt bên cạnh chiếc cốc của cô. Nước mắt lại trào ra, làm mờ tầm nhìn của cô.

Tất cả những nỗi đau này cô đều có thể chịu đựng. Đáng buồn nhất là đêm nào anh cũng xuất hiện trong giấc mơ của cô. Có lúc anh nở nụ cười dịu dàng, có lúc là ánh mắt phẫn nộ. Cũng có lúc anh chỉ im lặng nhìn cô, không tiến lại gần cũng chẳng cách xa. Ánh nắng chói chang chiếu xuống người anh. Ai bảo trong mơ không có ánh mặt trời? Trong những giấc mộng có sự xuất hiện của anh luôn là thời khắc mặt trời chói lọi như hôm chia tay nên dù cố gắng thế nào cô cũng không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh.

Chẳng may tỉnh giấc, cô lập tức uống viên thuốc ngủ rồi nằm xuống giường, chờ đợi anh lại xuất hiện trong giấc mơ, cô sẽ có cơ hội tiếp tục nói câu “Em yêu anh”.

Giản Nhu tưởng chỉ có thể nhìn thấy người mình yêu trong mơ, không ngờ cô được gặp lại anh trong một ngày nắng rực rỡ.

Hôm đó, cô bị tiếng gõ cửa đánh thức từ giấc ngủ say. Không nỡ rời xa người đàn ông trong mơ, cô lại trùm chăn ngủ tiếp.

Tiếng gõ cửa biến mất, tiếp theo là tiếng mở khóa quen thuộc. Giản Nhu lập tức ngồi dậy, hoàn toàn tỉnh ngủ. Cô không nghĩ ngợi nhiều, lập tức lao ra phòng khách. Khi nhìn thấy Trịnh Vĩ tay cầm chìa khóa đứng ở cửa ra vào, cô vô cùng sửng sốt. Mới mười chín ngày không gặp mà cô suýt nữa không nhận ra người đàn ông trước mặt.

Anh đã gầy đi nhiều, sắc mặt không tốt, có vẻ nhợt nhạt. Ánh mắt của anh tựa hồ không còn vẻ kiên định, tự tin và kiêu ngạo trước kia mà chỉ còn lại nét u ám, nặng nề.

Thời khắc đó, Giản Nhu rất muốn ôm anh, nói với anh: Bất kể chuyện gì cũng sẽ qua đi, nỗi đau nào cũng sẽ bị thời gian xóa nhòa. Cô bất giác tiến lên một bước, Trịnh Vĩ đã tiến mấy bước liền, ôm chặt cô vào lòng, lên tiếng: “Anh đã biết rồi. Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao em lại trút mối thù hận lên anh.”

Giản Nhu rất muốn thốt ra câu “Tại sao?” nhưng cô im lặng. Bởi chỉ cần cô cất tiếng, nhất định sẽ là tiếng khóc nghẹn ngào.

Cô giơ tay, định vỗ lưng an ủi Trịnh Vĩ nhưng cuối cùng bàn tay chuyển hướng đến trước ngực người đàn ông rồi đẩy mạnh. Anh càng ôm cô chặt hơn, không cho cô cơ hội kháng cự. “Cho anh một phút thôi, được không em?”

Giản Nhu gật đầu, nước mắt chảy dài xuống gò má. Cô bất động trong vòng tay của anh. Kim giây nhanh chóng chạy hết một vòng. Vốn là người có khái niệm thời gian rất chuẩn nhưng lần này anh… không buông tay.

Đến khi kim giây chạy hết năm vòng, Trịnh Vĩ mới lên tiếng: “Em còn muốn nghe ba từ đó hay không?”

Giản Nhu niệm thầm trong lòng: Em muốn nghe, rất muốn nghe. Nếu được nghe anh nói ba từ đó, cuộc đời này cô chẳng còn gì tiếc nuối, nỗi đau nào cũng có thể chịu đựng.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Disneyland 1972 Love the old s